0236.3650403 (128)

CHIẾN LƯỢC KINH DOANH VÀ QUẢN TRỊ NGUỒN NHÂN LỰC: THIẾT LẬP KỊCH BẢN (Phần hai)


<p> <strong>CHIẾN LƯỢC QUẢN TRỊ NGUỒN NH&Acirc;N LỰC: NỘI DUNG V&Agrave; C&Aacute;C KH&Iacute;A CẠNH C&Oacute; LI&Ecirc;N QUAN</strong></p> <p> Như đ&atilde; n&ecirc;u trong phần đầu, nội dung v&agrave; những vẫn đề c&oacute; li&ecirc;n quan đến sự t&iacute;ch hợp giữa chiến lược kinh doanh v&agrave; quản trị nguồn nh&acirc;n lực đ&atilde; thu h&uacute;t được sự ch&uacute; &yacute; nhiều nhất. trong phần n&agrave;y, ch&uacute;ng t&ocirc;i sẽ cung cấp ngắn gọn tổng quan l&yacute; thuyết về những vấn đề n&agrave;y. Khi nghi&ecirc;n cứu vấn đề n&agrave;y, ch&uacute;ng t&ocirc;i kh&ocirc;ng đạt tham vọng qu&aacute; mức. thay v&agrave;o đ&oacute;, ch&uacute;ng t&ocirc;i sẽ tr&igrave;nh b&agrave;y một v&agrave;i &yacute; tưởng ảnh hưởng v&agrave; quan trọng nhất c&oacute; li&ecirc;n quan đến những vấn đề n&agrave;y. Th&ecirc;m v&agrave;o đ&oacute;, ch&uacute;ng t&ocirc;i sẽ kết nối nội dung với những kh&iacute;a cạnh c&oacute; li&ecirc;n quan. Sự kết nối giữa nội dung v&agrave; c&aacute;c kh&iacute;a cạnh c&oacute; li&ecirc;n quan với kh&iacute;a cạnh tiến tr&igrave;nh sẽ được kh&aacute;m ph&aacute; nhiều hơn trong phần 3 của b&agrave;i viết n&agrave;y.</p> <p> <strong>Mối quan hệ giữa chiến lược kinh doanh v&agrave; quản l&yacute; nguồn nh&acirc;n lực</strong></p> <p> Vấn đề li&ecirc;n quan đến sự t&iacute;ch hợp giữa chiến lược kinh doanh v&agrave; quản trị nguồn nh&acirc;n lực thể hiện th&ocirc;ng qua mối quan hệ giữa c&aacute;c yếu tố v&agrave; con người c&oacute; li&ecirc;n quan. N&oacute;i c&aacute;ch kh&aacute;c, c&aacute;i g&igrave; bị đe dọa ở đ&acirc;y, l&agrave; t&acirc;m quan trọng tương đối giữa quản trị nguồn nh&acirc;n lực trong so s&aacute;nh tương quan với chiến lược kinh doanh. Điều n&agrave;y được xem x&eacute;t nhiều hơn hoặc &iacute;t hơn c&oacute; li&ecirc;n quan đến nội dung của cả những khu vực ch&iacute;nh s&aacute;ch v&agrave; cũng li&ecirc;n quan theo c&aacute;ch trong cả những khu vực m&agrave; c&oacute; h&igrave;nh dạng cho trước trong những t&igrave;nh huống ch&iacute;nh x&aacute;c. Vấn đề n&agrave;y nhận được sự quan t&acirc;m rất lớn, cả trong thực tế lẫn về l&yacute; thuyết. Theo ti&ecirc;u đề, điều n&agrave;y thường được biện hộ rằng nh&agrave; quản l&yacute; nguồn nh&acirc;n lực cấp cao n&ecirc;n l&agrave; một th&agrave;nh vi&ecirc;n của hội đồng quản trị hoặc đội ngũ quản l&yacute;. Mặt kh&aacute;c, cuộc thảo luận k&eacute;o d&agrave;i ở H&agrave; Lan v&agrave; những nước kh&aacute;c về t&iacute;nh chuy&ecirc;n nghiệp của (Ph&ograve;ng ban) chức năng nguồn nh&acirc;n lực một phần phụ thuộc v&agrave;o kh&iacute;a cạnh c&oacute; li&ecirc;n quan. Giả định l&agrave;, v&agrave; thường l&agrave; như vậy, ngay khi quản l&yacute; nh&acirc;n sự cấp cao đang tham gia v&agrave;o quản l&yacute; cao nhất của c&ocirc;ng ty, v&agrave; cũng c&oacute; một ph&ograve;ng nh&acirc;n sự chuy&ecirc;n nghiệp, đặc t&iacute;nh chiến lược của quan trị nh&acirc;n lực sẽ được đảm bảo.</p> <p> Cũng theo c&aacute;ch l&yacute; luận n&agrave;y, quản l&yacute; nh&acirc;n sự của c&aacute;c c&ocirc;ng ty c&oacute; thể được đặc trưng về tầm quan trọng chủ yếu của n&oacute; trong mối quan hệ với chiến lược kinh doanh. C&aacute;c c&ocirc;ng tr&igrave;nh nghi&ecirc;n cứuc kinh điển của Golden v&agrave; Ramanujam (1985) l&agrave; một trong những nghi&ecirc;n cứu quan trọng trong quan điểm quan hệ n&agrave;y. Họ ph&acirc;n biệt giữa quản trị, một chiều, hai chiều, v&agrave; mối li&ecirc;n hệ t&iacute;ch hợp giữa chiến lược kinh doanh v&agrave; quản trị nguồn nh&acirc;n lực v&agrave; thấy rằng sự li&ecirc;n kết t&iacute;ch hợp chỉ xuất hiện ở một trong số mười c&ocirc;ng ty nghi&ecirc;n cứu của họ. Buller (1988), sử dụng c&aacute;c vấn đề của Golden v&agrave; Ramanujam, đ&atilde; t&igrave;m thấy kết quả tương tự. Một số nh&agrave; nghi&ecirc;n cứu kh&aacute;c đ&atilde; nghi&ecirc;n cứu c&aacute;c mối quan hệ giữa chiến lược kinh doanh v&agrave; quản trị nguồn nh&acirc;n lực (Rowland &amp; Summers, 1981; Lorange &amp; Murphy, 1984; Nkomo, 1984; Mills, 1985; Buller &amp; Napier, 1993; Brewster, 1994). Tất cả quan điểm theo c&ugrave;ng một hướng: chỉ trong một v&agrave;i trường hợp, sự t&iacute;ch hợp đầy đủ giữa c&aacute;c chiến lược kinh doanh v&agrave; quản trị nguồn nh&acirc;n lực l&agrave; đạt được thực sự</p> <p> Trong những yếu tố quan trọng, quyết định đến mức độ t&iacute;ch hợp chiến lược, Golden v&agrave; Ramanujam đ&atilde; ph&acirc;n biệt hai nh&oacute;m, c&aacute;c yếu tố thuộc về tổ chức cụ thể v&agrave; c&aacute;c yếu tố thuộc về nguồn nh&acirc;n lực cụ thể (p. 440-448). Kh&ocirc;ng ngạc nhi&ecirc;n, tất cả c&aacute;c yếu tố nh&acirc;n lực cụ thể được kết nối một c&aacute;ch r&otilde; r&agrave;ng để c&aacute;c nh&acirc;n vi&ecirc;n ph&ograve;ng ban nh&acirc;n sự hoặc chức năng nh&acirc;n sự trong c&ocirc;ng ty. Chỉ c&oacute; rất &iacute;t sự ch&uacute; &yacute; được đưa ra, v&iacute; dụ, với lượng thời gian v&agrave; năng lượng được sử dụng bởi c&aacute;c nh&agrave; quản l&yacute; sản xuất hoặc con số quan trọng kh&aacute;c về c&aacute;c vấn đề nh&acirc;n sự. Do đ&oacute;, ch&uacute;ng t&ocirc;i đi đến kết luận rằng trong phạm vi nghi&ecirc;n cứu của Golden v&agrave; Ramanujam l&agrave; về sự hợp t&aacute;c v&agrave; trao đổi th&ocirc;ng tin giữa nh&agrave; quản l&yacute; cấp cao v&agrave; c&aacute;c bộ phận nh&acirc;n sự, chứ kh&ocirc;ng phải l&agrave; sự t&iacute;ch hợp giữa chiến lược kinh doanh v&agrave; quản trị nguồn nh&acirc;n lực.</p> <p> Một t&iacute;nh năng đặc biệt của hầu hết c&aacute;c c&ocirc;ng việc tr&ecirc;n kh&iacute;a cạnh quan hệ l&agrave; đặc t&iacute;nh cải tiến. Trong thực tế, bốn mối li&ecirc;n kết của Golden v&agrave; Ramanujam cần được đọc như c&aacute;c giai đoạn ph&aacute;t triển, v&agrave; họ cho rằng tất cả c&aacute;c c&ocirc;ng ty sẽ ph&aacute;t triển qua c&aacute;c giai đoạn thời gian. Điều n&agrave;y l&agrave; kh&aacute; dễ hiểu v&igrave; họ mặc nhi&ecirc;n giải quyết c&aacute;c vai tr&ograve; quản l&yacute; v&agrave; vai tr&ograve; của c&aacute;c chức năng nh&acirc;n sự. Người ta c&oacute; thể giả định rằng n&oacute; sẽ thực sự c&oacute; lợi cho c&ocirc;ng ty nếu hợp t&aacute;c v&agrave; giao tiếp trọng chứng minh qua c&aacute;c giai đoạn n&agrave;y theo thời gian. Nhưng c&acirc;u hỏi vẫn c&ograve;n xem t&igrave;nh h&igrave;nh như vậy cũng sẽ dẫn đến một sự lồng gh&eacute;p v&agrave; quản l&yacute; nguồn nh&acirc;n lực chiến lược. D&ugrave; c&oacute; thể được trả lời cho c&acirc;u hỏi n&agrave;y, r&otilde; r&agrave;ng l&agrave; nhiều cuộc thảo luận trong quan điểm n&agrave;y l&agrave; thực sự về vị tr&iacute;, vai tr&ograve; của c&aacute;c b&ecirc;n li&ecirc;n quan. Mặc d&ugrave; đ&acirc;y l&agrave; một vấn đề th&uacute; vị như vậy, người ta c&oacute; thể đặt c&acirc;u hỏi liệu n&oacute; được t&aacute;i đồng minh quan trọng đối với mức độ t&iacute;ch hợp giữa c&aacute;c chiến lược kinh doanh v&agrave; quản trị nguồn nh&acirc;n lực (xem th&ecirc;m Brewster, 1994).</p> <p> <strong>Nguyễn Thị Tuy&ecirc;n Ng&ocirc;n &ndash; Khoa QTKD</strong></p> <p> <em>Nguồn</em><strong>: Business Strategy and Human Resource Management: Setting the Scene -&nbsp;<em>Ed van Sluijs &amp; Frits Kluytmans -&nbsp;</em></strong>MERIT Open University</p>